Tôi sẽ tam su mãi mãi không bao giờ quên ngày dì Hân bước vào căn nhà lạnh lẽo của cha con tôi. Bao nhiêu lâu không biết đến một bàn tay phụ nữ nhẹ nhàng tắm táp, dịu dàng bón từng muỗng cơm gọn ghẽ… tôi cũng không còn nhớ nữa. Chỉ biết mẹ ruột đã không còn sống với cha con tôi từ khi tôi còn chưa biết quen hơi là gì. Chuyện của người lớn thế nào tôi không bao giờ có cơ hội tường tận vì ba cấm tiệt, không cho tôi mở miệng nói chỉ một tiếng mẹ. Kể cả khi tôi quấn quýt và yêu thương dì Hân đến thế nào đi nữa, ba cũng bắt tôi phải gọi dì chứ không được xưng mẹ – con.
Sự xuất hiện của dì Hân làm đứa trẻ mồ côi như tôi cảm thấy ấm lòng. (Ảnh minh họa)
Mùa đông năm 2005 ba tôi mất. Vậy là từ đó tôi mồ côi me va be. Nhưng may sao có dì Hân bên cạnh, tôi không đến nỗi lẻ loi. Dì một tay lo tang gia, vun vén cho việc làm ăn của 2 cửa hàng sắt thép ba để lại. Vì ra đi đột ngột, ba để lại 1 ngôi nhà và 1 mảnh đất đang mua dở dang. Dì Hân thêm tiền (phần từ tài sản của ba tôi, phần dì lấy của riêng góp vào) để hoàn tất thủ tục, cho tôi đứng tên. Dì Hân không có bất cứ yêu cầu nào về quyền lợi của dì ngoại trừ việc được tiếp tục thay tôi điều hành công ty đến lúc tôi học đại học, đủ sức quản lý tài sản thừa kế của mình.
>>> Khám phá 12 cung hoang dao hôm nay.
Ba tôi mất đi khi hai người chưa kịp có con chung nên tôi hiểu, phần nào đó trong thâm tâm dì Hân thấy hụt hẫng, thiếu ràng buộc với tôi. Do đó, tôi ít khi bộc lộ sự phản kháng với dì dù quan điểm của tôi lắm lúc hoàn toàn khác với dì. Ngay cả khi dì “xin phép” tôi được đón T., con riêng của dì với đời chồng trước, về sống chung một nhà, đỡ đần dì trong việc quản lý 2 cửa hàng, tôi cũng thản nhiên đồng ý dù tính tôi khó hòa nhập với người lạ. Khi về một nhà, T. lại bộc lộ tính cách xuề xòa, ăn nói bỗ bã của dân lao động miền quê. Tôi không thích thì tránh mặt đi chứ không khi nào bộc lộ sự khó chịu, điều tôi nghĩ sẽ khiến dì Hân buồn. Trong ngôi nhà chắp vá của mình, tôi cứ nghĩ chỉ cần mỗi người cố gắng một chút thì sẽ ổn. Dù mất ba, mẹ không biết đang ở đâu nhưng tôi vẫn còn dì, nay lại có thêm chị gái thì còn gì để phải đòi hỏi nữa?
Theo sắp xếp của dì Hân, tôi yên tâm sang Singapore học đại học. Sau 4 năm, tôi háo hức quay về với dự định ấp ủ lâu nay là tiếp quản công việc của ba, đỡ đần dì Hân phần việc nặng nhọc. Thế nhưng, ngay khi đặt chân về Việt Nam, tôi đã vấp phải sự chống đối từ T. Lấy lý do dì Hân bị bệnh huyết áp nặng, không đủ sức khỏe để gặp gỡ, giao dịch liên tục với khách hàng, T. đã soán ngôi để trở thành người thực sự điều hành hệ thống cửa hàng (nay đã mở rộng lên con số 5). Sau khi tiếp sức để tôi và dì cùng tiến hành thành lập công ty thành công, T. tìm mọi cách gây sức ép lên dì Hân, buộc tôi phải giao quyền quản lý cao nhất tại công ty cho cô ta. Vốn quen không chống đối hay làm dì buồn lòng, tôi miễn cưỡng đồng ý.
Là người quen lao động tay chân, T. áp dụng triệt để những phương pháp mạnh chân mạnh tay để điều phối công việc làm ăn. Dì Hân và tôi cực lực phản đối, suốt ngày theo thuyết phục lẫn điều chỉnh hậu quả của những quyết sách của T. nhưng không xuể. Sự thô lỗ, cạn tình, chỉ biết đến tiền của T. khiến bạn hàng lâu năm của cửa hàng ngày xưa dần bỏ đi hết. Việc làm ăn thua lỗ, T. lại lớn tiếng đổ lỗi do tôi và dì Hân “can thiệp vớ vẩn”. Và dù công ty đứng trước bờ vực phá sản chỉ sau mười tháng thành lập, T. cũng mặc kệ, khăng khăng làm điều mình thích. Dì Hân thuyết phục tôi nắm quyền điều hành để giữ lấy công ty nhưng khi chứng kiến dì bị T. dằn vặt, làm khó, tôi không thể làm điều đó.
Đến nước này, dì Hân đành tiết lộ sự thật động trời cho tôi hay: Tôi mới chính là con gái riêng của dì với đời chồng trước đó còn T. là con riêng của ba tôi và người vợ trước cau noi hay ve tinh yeu. Vốn dĩ dì Hân và ba tôi đã có tình cảm với nhau trước khi hai người còn có gia đình riêng. Mẹ T. không chịu nổi sự phản bội của người chồng nên đã ôm con bỏ đi. Gần như ngay lập tức, dì Hân dùng tình cảm gây sức ép để đưa tôi về nhà nuôi nấng, còn việc ra đi của mẹ con T. được kể như chuyện người phụ nữ phụ tình chồng, bỏ con theo người đàn ông khác như lâu nay tôi vẫn nghe. T. được đưa về nhà vì trước khi chết, mẹ T. đã kể lại mọi chuyện, dùng sự thật được che giấu ngày xưa buộc dì Hân phải chia sẻ quyền hành đối với tài sản gia đình tôi nếu không muốn tôi biết được những sự thật động trời ấy. Chỉ có 1 điều quan trọng duy nhất mà T. không biết là tôi không phải con gái của ba tôi, không phải là chị em, máu mủ gì với T. như cô ấy vẫn nghĩ.
Tôi không thể làm theo lời dì Hân, cũng không thể cất lên một tiếng gọi người đã sinh ra mình là mẹ. (Ảnh minh họa)
Tôi không thể làm theo lời dì Hân, cũng không thể cất lên một tiếng gọi người đã sinh ra mình là mẹ. Bởi với tôi lúc này, tiếng gọi ấy đã quá xa vời đối với một người hơn 20 năm che giấu tình cảm ruột rà với tôi chỉ để âm mưu chiếm đoạt bạc tiền của mình thành công. T. dù có thế nào đi nữa thì vẫn là người thừa kế hợp pháp của những tài sản tôi và dì Hân đang có quyền sở hữu.
Tôi phải làm thế nào đây khi một bên là lẽ phải, sự thanh thản của lương tâm khi trả lại T. những gì vốn dĩ thuộc về cô ấy, một bên là người mẹ đẻ vẫn đang canh cánh ước muốn tham quyền đoạt lợi về cho tôi? Dì Hân đang tìm mọi lý lẽ, kể cả dùng bệnh tật để ép tôi phải chiếm lấy công ty. Dù biết rằng T. không đủ mưu mô, đầu óc để giữ vững công ty hoạt động như ao ước của người cha đã quá cố của cô ấy. Nhưng nếu tôi vẫn sống trong sự lọc lừa này thì tôi có được thanh thản hay không?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét